Trong một bản dịch sách tiếng Anh có một câu như sau:
“He didn’t want to confront his past as a teenage Lothario and the possibility his offspring might accuse him of being a deadbeat, so he clung to the uncertainty.”
Người dịch dịch thành:
“Ông ta không muốn đối diện với quá khứ, khi ông còn là một thiếu niên ở Lothario và có thể bị buộc tội đã bỏ rơi con mình, vì thế ông ta chọn vờ như không biết.”
Ở đây người dịch bị nhầm lẫn danh từ riêng Lothario thành một địa danh. Lothario là một nhân vật trong vở bi kịch The Fair Penitent (1703) của kịch tác gia Nicholas Rowe. Trong vở kịch, Lothario là một tay sát gái khét tiếng, có vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại là một tên vô lại. Anh ta quyến rũ Calista, một người vợ không chung thủy và sau này phải đền tội cho sự lăng loàn này. Sau khi vở kịch được ra mắt, hình tượng Lothario đã trở thành một nhân vật cổ điển trong văn học Anh.
Năm 1748, trong cuốn tiểu thuyết Clarissa của mình, nhà văn người Anh Samuel Richardson cũng đã xây dựng nhân vật Lovelace phỏng theo hình mẫu Lothario. Kể từ đó, cái tên Lothario thường được dùng để mô tả một kẻ ăn chơi trác táng, trêu hoa ghẹo nguyệt, vô đạo đức.
Do vậy ở câu trên, chúng ta có thể sửa bản dịch như sau:
“Ông ta không muốn đối diện với quá khứ, khi ông còn là một thiếu niên ăn chơi và có thể bị buộc tội đã bỏ rơi con mình, vì thế ông ta chọn vờ như không biết.”